Việc làm của bác Gà trống làm cho chú Gà Trống Choai sống bên cạnh hết sức cảm phục. Chú ta ao ước sau này cũng sẽ trở thành bác Gà Trống để mỗi buổi sáng cất tiếng gáy oai hùng đánh thức ông Mặt Trời. Vậy nên, cứ mỗi buổi sáng, khi thấy bác Gà trống chuẩn bị nhảy lên hàng rào cất tiếng gáy, chú Gà Trống Choai cũng thức dậy theo và bắt chước bác Gà Trống cất tiếng gáy, gọi Ông Mặt Trời. Nhưng khốn nỗi, cổ chú Gà Trống Choai quá bé, tiếng gáy không phát ra được. Tiếng gáy cứ ọ ẹ trong cuống họng. Lũ Gấu, Thỏ, Sóc...trong rừng thấy nghe thấy tiếng Gà Trống Choai gáy như vậy, chúng cười như nắc nẻ;
- Choai ơi! Thế mà cũng đòi gáy à! Tiếng gáy như thế chỉ đánh thức được Dế thôi.
- Phải cố tập gáy mười năm nữa, Choai ạ!
- Choai đang rên hay khóc đấy!
Chú Gà trống Choai vẫn bỏ ngoài tai những lời trêu chọc ấy và mải miết tập gáy.
Một hôm.
Đã đén giờ bác Gà Trống gáy gọi ông Mặt Trời nhưng sao hàng rào nhà bác ấy vẫn không thấy bác Gà Trống đâu. Cửa nhà bác Gà Trống đóng im ỉm. Trong rừng, ngoài vườn... tất cả vẫn tối đen. Ông Mặt Trời vì không nghe thấy tiếng gáy của bác Gà Trống nên không trở mình, thức giấc. Mọi vật trong rừng đều hoảng sợ...
No comments:
Post a Comment