Có hôm chum nước ở đầu hồi không còn một giọt. Mẹ đi làm đồng về vừa khát, vừa đói, bà bảo cậu bé mang thùng ra sông xách một ít nước về nấu cơm. Cậu bé “ dạ” một câu rồi xách thùng đi. Đi đến gần bờ sông thấy một đám trẻ đang đánh đáo, cậu bé quên phắt ngay chuyện mẹ dặn, vứt thùng gánh nước bên rệ đường, lao vào đánh đáo cùng đám trẻ. Bà mẹ chờ ở nhà lâu quá, đành sang nhà hàng xóm xin nước về nấu cơm. Xách thùng nước quá nặng, mới đi được nửa đường, sức lại mệt, vấp phải một hòn đá, mẹ ngã xuống, bất tỉnh. Mọi người thấy vậy, vội đỡ bà mẹ vào nhà rồi họ chạy bổ đi tìm cậu bé.
Cậu bé hay tin, vội chạy về nhà, thấy mẹ như vậy thì cậu rất ân hận về những việc làm của mình. Mẹ của cậu bé tỉnh dậy, nhìn thấy con, nói thều thào:
- Con ơi! Mẹ già rồi, không biết còn sống với con được bao lâu nữa. Con phải nghe lời mẹ, chăm làm, đừng ham chơi. Con lười biếng, không nghe lời mẹ, cuối cùng đời con sẽ khổ.
Những tưởng mẹ nói như vậy, cậu bé sẽ nhận ra lỗi lầm của mình mà sửa chữa. Nhưng, không ! Ở cậu bé, tính nào vẫn tật nấy, ham chơi hơn ham làm. Điều đó khiến cho mẹ của cậu bé buồn lắm.
Năm đó, ở vùng quê của cậu bé nước biển gần cửa sông dâng cao, đúng lúc mẹ của cậu bé bị ốm. Còn cậu bé lúc này vẫm mải chơi tận đẩu, tận đâu. Nhìn dòng nước mênh mang trước nhà, mẹ của cậu bé lo lắm.Nước cứ dâng thế này ,chẳng bao lâu nữa là đến nền nhà này mất thôi. Nếu mình không tôn cao nền nhà, thì nước sẽ tràn vào, lấy chỗ nào mà tránh? Nghĩ như thế, mẹ của cậu bé gắng gượng ngồi dậy, lấy cái cuốc bổ đất, đắp nền. Mẹ làm cật lực, nhưng sức có hạn, lại đang bị ốm, chỉ làm được một lúc, bà gục xuống...
No comments:
Post a Comment