Cô sống nơi đồng quê rất hạnh phúc trong mười lăm năm trời, không một lần vua cha và hoàng hậu đến thăm. Mỗi năm họ gởi đến người nông dân một số tiền nhỏ để trang trải cho tổn phí nuôi nấng Hoa Hồng, hỏi thăm sức khoẻ, cuộc sống của cô, nhưng chẳng bao giờ cho vời cô tới cũng như không chăm lo gì về việc giáo dục cho cô. Nếu bà mẹ đỡ đầu không gửi đến cho cô thầy dạy học, viết, đếm, làm việc, chắc chắn cô đã là người nốt nát, thiếu văn hoá.
Nhờ được học, cô biết nói nhiều thứ tiếng, biết vẽ, chơi nhạc giỏi, múa hay... Hoa Hồng trở nên một cô gái xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất, dễ thương nhất trên đời. Không bao giờ cô cãi lời bà vú và mẹ đỡ đầu, do vậy cô không hề bị rầy la. Cô không được biết gì đến cha mẹ, cô sống mãi trong nông trại mà cô đã lớn lên
Một ngày nọ cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài trước nhà, cô chợt thấy một người đàn ông áo mũ chỉnh tề đến gần cô hỏi rằng ông ta có thể nói chuyện với công chúa Hoa Hồng.
- Được chứ, thưa ông, chính tôi là công chúa Hoa Hồng đây
- Thưa công nương- người đàn ông giở mũ - xin người nhận cho bức thư vua cha gửi cho công nương
Hoa Hồng lấy thư mở ra đọc
- Hoa Hồng con, các chị con đã được mừoi tám tuổi, đã đến tu63oi lập gia đình, cha mời toàn thể các hoàng tử, công chúa trên thế gian này đến dự lễ kén chồng cho các chị con. Con đã được mười lăm tuổi, con đã đến tuổi dự lễ. Con về dự lễ ba ngày. Cha không gửi tiền để con sắm sửa vì cha dùng tiền để lo cho hai chị con. Vả lại không ai chú ý đến con đâu, con mặc thế nào cũng được.
Hoa Hồng chạy nhanh về đưa thư cho vú nuôi.
- Con có thích đi dự lễ không?
- Thưa vâng, thưa vú, con rất thích, con sẽ biết mặt cha mẹ, các chị và sau đó con trở về với vú
- Nhưng con sẽ an mặc như thế nào đây, đứa con nghèo khổ của vú ?
- Con sẽ mặc chiếc áo trắng dành cho ngày lễ của con
- Con khốn khổ ạ, áo đó chỉ phù hợp với đồng quê thôi, còn đến gặp mặt các hoàng tử, công chúa, nó nghèo nàn vô cùng!
- Vú ơi. Cha nói chẳng ai nhìn con đâu. Điều đó khiến con dễ chịu, con sẽ trông thấy tất cả và không ai trông thấy con, để ý con.
Bà vú thở dài, không nói một lời, bà lấy áo của Hoa Hồng vá lại, giặt trắng, và ủi ngay thẳng. Buổi trước ngày người ta đến đón cô đi, bà vú kêu cô lại và nói
- Đây áo của con dành cho ngày lễ hoàng gia, ráng giữ gìn vì con không còn cái áo nào khác. Vú không có ở đó để giặt ủi cho con.
- Cảm ơn vú thân yêu, vú yên tâm, con sẽ rất cẩn thận
Bà vú sắp xếp chiếc áo dài, cái váy trắng, vớ vải, đồi giày bằng da đen và một cái kẹp cài lên tóc có dạng một nhánh hoa vào một cái hòm nhỏ. Lúc bà đang định đóng nắm hòm, thì bỗng bà tiên Quyền Năng bước vào.
No comments:
Post a Comment